Hội nghị thượng đỉnh G20 được tổ chức tại Seoul năm 2010 cũng trong bối cảnh này. Hội nghị thượng đỉnh G20 ra đời sau cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu năm 2008. Nhận thức rằng các cuộc họp G7 chủ yếu giữa các nước phát triển có những hạn chế và cần thiết phải có một hệ thống thảo luận quốc tế bao gồm cả các nước mới nổi. Trong suốt 30 năm qua, tỷ trọng và vai trò của các nền kinh tế mới nổi trong kinh tế thế giới đã tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên, sự thay đổi này đã không được phản ánh trong hệ thống tài chính quốc tế. Do đó, Hội nghị thượng đỉnh G20 đã được nâng cấp từ cuộc họp cấp Bộ trưởng Bộ Tài chính lên hội nghị cấp cao.
Hội nghị thượng đỉnh G20 đã được tổ chức tại Seoul, Hàn Quốc vào tháng 11 năm 2010 với sự tham gia của các nhà lãnh đạo của 20 quốc gia và đại diện của các tổ chức quốc tế. Hàn Quốc vừa là nước chủ nhà của hội nghị thượng đỉnh G20 vừa là nước chủ tịch. Điều này có nghĩa là Hàn Quốc đã thoát khỏi vai trò thụ động và giờ đóng vai trò tích cực hơn trong trật tự quốc tế.
Kết quả của cuộc họp, Hội nghị thượng đỉnh G20 đã thông qua "Tuyên bố Seoul" gồm 20 mục và 74 điều khoản thỏa thuận. Ngoài ra, còn có 3 phụ lục được công bố bao gồm "Đồng thuận phát triển vì tăng trưởng chung Seoul” (Seoul Development Consensus for Shared Growth), "Kế hoạch hành động phát triển trong nhiều năm" (Multi-year Action Plan) và "Kế hoạch hành động chống tham nhũng" (Anti-Corruption Action Plan).
"Tuyên bố Seoul" nhằm nhấn mạnh vai trò của các nước đang phát triển và các nước mới nổi bằng cách chấm dứt cuộc chiến tỷ giá hối đoái giữa các nước lớn và cải cách IMF vốn chỉ tập trung vào các nước phát triển. Ngoài ra, tuyên bố này còn có nội dung ổn định thị trường tài chính toàn cầu và cụ thể hóa hỗ trợ phát triển kinh tế cho các quốc gia nghèo. "Tuyên bố Seoul" đã tạo cơ hội để nâng cao đáng kể vị thế của Hàn Quốc trên thị trường kinh tế và tài chính quốc tế.